Post: : Admin

Người người đứng bên nhau thảnh thơi với nụ cười, ánh mắt, con tim, nhịp thở đón chờ Người biểu hiện. Không khí yêu thương, vừa xúc động, có một chút lo lắng, vừa tươi vui, hớn hỡ như đang chuẩn bị nhận được cái gì quý nhất trên đời.



Thiền sư Nhất Hạnh tại chùa Từ Hiếu. Ảnh: Tâm Minh Nhật



Ánh mắt, nụ cười, dáng đi, điệu đứng, lời lời, tất cả biến thành bài ca thầm lặng. Ngày hội ngộ của những tâm hồn yêu thương hướng về nơi non xưa chốn cũ.

Đêm nay trăng biển sáng ngọt ngào, mát dịu đón Người trở về trên quê hương. Sóng biển vổ nhè nhẹ như vỗ về, như che chở, yêu thương Người tha phương trở về chốn tổ.


"Đường quê đi mãi trong vô tận

thầm kín trong tôi gợi quốc hồn

mùa lúa năm nay đầy hứa hẹn

nước xanh nhuần thấm hạt muôn phương..."


Quê hương ơi! Người trở về rồi. Quê hương ngọt ngào.

"Quê hương là chùm khế ngọt 
Cho con trèo hái môi ngày
Quê hương là đường đi học 
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là cầu tre nhỏ 
Mẹ về nón lá nghiêng che ! 
Quê hương là đêm trăng tỏ ! 
Hoa câu rụng trắng ngoài thềm."


Người về xây lại tình thâm. Người về ấm áp tâm linh rạng ngời. Người về chốn tổ thiêng liêng. Người về trăng sáng uyên nguyên một lòng.

Người về mẹ cũng về, em cũng về, chị cũng về, anh cũng về. Tất cả đều trở về. Người về trăng toả sáng. Biển lung linh từng giọt sáng, tia sáng, vũng sáng như cõi nhiệm mầu, linh thiêng. Tâm hồn con cũng toả sáng. Mong người hãy bình yên. Vòng tròn đã khép lại, ước nguyện đã viên thành, nguyền xưa vẫn còn nguyên vẹn.


Chân Pháp Đăng