Post: : Admin

Trời trở rét cho lòng người lạnh buốt
Những dư âm của xuân trước còn đâu
Chỉ còn đây se sắt một nỗi đau
Vết thương lớn… biết bao giờ lành lặn?



Cánh chim non chưa đủ năm đủ tháng

Phải lênh đênh phiêu bạt cuối trời xa
Lòng khắc khoải: Đâu là chốn quê nhà
Gần trước mắt hay là xa vạn dặm?
Thân lạc lõng giữa muôn trùng xa thẳm
Luyến lưu gì chút hơi ấm ngày xưa
Dù quá khứ rất đáng để tôn thờ
Nhưng hiện tại chỉ toàn là nước mắt.
Đôi chân nhỏ đi vào đời hụt hẫng
Nắng mưa nhiều lây lất chốn hồng hoang

Muốn buông xuôi trước thảm kịch kinh hoàng
Nhưng không chết bởi vì chưa hết nghiệp.
Trang nhật ký xé bao lần lại viết
Chỉ thủy chung tha thiết một nỗi buồn
Biết tìm đâu hơi ấm của tình thương
Chút ánh sáng cuối nẻo đường lạc lõng.
Xuân đang lạnh cái lạnh của mùa đông
Đà Lạt lạnh hay lòng người giá lạnh
Con én nhỏ sau một cơn bạo bệnh
Có kịp về để chào đón mùa xuân? 


Đức Phương tặng Nhuận Phát dịp xuân về