Hỏi: Sư ông ơi, tự dưng con nhớ Phật có nói “Pháp của Như Lai không có thời gian, hãy đến để mà thấy”. Con nghe bài giảng của Sư ông nhiều, ứng dụng trong đời sống cũng được nhiều. Con thấy “cái biết” tự nhiên của con ngày càng sáng hơn, mà con cũng thấy cái thân con nó chưa theo kịp “cái biết” đó Sư ông ạ! Con quan sát thân con nó vẫn chưa chịu cực dậy sớm tập thể dục, siêng năng học hành, làm việc ngay từ đầu khoá học…
Bài liên quan:
>>Phật dạy: Có hai hạng người xuyên tạc Như Lai
>>Con của đấng Như Lai
>>Phật giáo “người nào nhìn thấy giáo pháp là thấy Như Lai”
Có phải do con chưa thực chứng được thế nào là “thực tại, ở đây, ngay bây giờ” không ạ? Con không biết khi nào mới đủ “thấy biết” để đủ siêng ạ? Chứ như bây giờ, con không kém, nhưng cũng không giỏi được. Con có đọc bài của Sư bác Giới Đức viết về thời gian tu với Sư ông thập niên 70 ở Huyền Không, con thấy kính phục sự thông minh, uyên bác, kỷ luật và sức lao động kinh khủng của Sư ông quá ạ! Sư ông chỉ cho con với.
Con cám ơn Sư ông đã đọc bài con. Con thành tâm đảnh lễ Sư ông!
Pháp của Như Lai không có thời gian, hãy đến để mà thấy
Trả lời:
Sư ông giảng về pháp hiện tiền vượt khỏi thời gian… là muốn giúp mọi người thấy ra chân đế (sự thật xuất thế). Nhưng khi con đang đi học, đang ở trong gia đình, xã hội thì con phải sống theo tục đế (sự thật thế gian). Ngay cả bậc đã giác ngộ chân đế vẫn phải sống theo tục đế mà một trong những yếu tố quan trọng là biết sử dụng thời gian.
Vậy muốn có tính siêng năng và kỷ luật cao thì phải biết cách sử dụng thời gian hợp tình hợp lý. Con nên lập thời khoá cho sinh hoạt hàng ngày. Thí dụ: sáng giờ nào thức dậy, xếp chăn mùng, đi rửa mặt, giờ nào tập thể dục, giờ nào ôn bài, giờ nào ăn sáng, giờ nào đi học v.v… tự nhiên con sẽ siêng năng và không bỏ phí thời gian.
Thích Viên Minh / Phật học đời sống