Đâu phải có Mai, có Đào trước ngõ Hay nến hồng, câu đối, quả dưa Lòng ta như ngọn gió vờn biéc cỏ Mênh mông về theo mỗi bước chiều trưa.
Từng ý niệm nở tươi trên màu lá
Mảnh tim đời hương quyện khắp trời xa
Chân rám nắng trên lối mòn sỏi đá
Thương giọt mồ hôi cát bỏng ngày qua.
Đâu đợi có hoa Hồng, hay màu Thược Dược
Chữ Phước thếp vàng, xanh dĩa Bánh chưng
Khi ta để mắt nhìn về phía trước
Phía sau ta còn lắm kẻ đau thương.
Dù mặt đất chưa có màu hoa nở
Nhưng ta vẫn đi giữa mùa xuân.
Đàn chim én chưa bay về hăm hở
Thương ai còn đau giọt lệ trầm luân.
Từ thuở Nguyên Xuân trời đất đẹp
Tấm lòng của biển vẫn mênh mông
Bên góc phố, vĩa hè, ngõ đời chật hẹp
Ai mang cho giọt nắng chiều đông ?
THƠ như hạt cơm, hạt muối
XUÂN như nắng ấm hương hoa
Hạt gạo trắng thơm hương đồng
Hạt muối mặn xanh tình biển
Nắng xanh đời
Xuân gọi bốn mùa hương.
Mặc Phương Tử / Phật học đời sống