Hai ngày nữa là ngày giổ của mẹ. Mẹ ơi, con về ở Lộc Uyển một mùa an cư rồi, nghĩa là con trở về và ở gần bên mẹ. Con xin sám hối với mẹ. Con là đứa con trai có tội với mẹ. Xin mẹ từ mẫn tha thứ cho con. Con đã nghe tiếng gọi lý tưởng bỏ nhà, bỏ mẹ ở nhà để đi tu. Rồi con lại để mẹ sống một mình lúc tuổi già có bệnh ngay trong một tu viện của tăng thân.
Con lớn đầu rồi mà vẫn khờ dại, vẫn ngây ngơ quá đi. Con không thể hiểu được tại sao năm xưa lúc mẹ về ở tu viện Lộc Uyển, con lại không xin tăng thân về ở bên mẹ. Ở bên mẹ, con được hưởng sự ngọt ngào yêu thương của mẹ và có cơ hội để chăm sóc, lấy thuốc cho mẹ uống, lạy Bụt với mẹ, đi chơi với mẹ, leo núi với mẹ… Một thiên đường yêu thương không bờ bến như thế, mà con đã lỡ đánh mất. Con hối hận lắm. Con tiếc nuối lắm, mẹ ơi.
Bây giờ mẹ đã về bên kia thế giới. Mẹ đã thoát kiếp trầm luân của con người. Trong mơ, con gặp mẹ. Mẹ cười rất tươi, đôi mắt mẹ sáng mà mẹ là một em bé dễ thương xinh đẹp.. Hôm qua tăng thân có khóa tu cho các anh chị tiếp hiện, và họ tổ chức leo núi vào buổi hoàng hôn. Con cũng leo núi với tăng thân nhưng con mang trong con tim và tâm hồn một hình bóng. Đó là mẹ. Mẹ là thiên thần của con. Con thấy mẹ hiện về đi bên con. Mẹ mỉm cười, hồn nhiên, chạy nhảy như trẻ thơ. Mẹ nhìn mọi người rồi nhìn cảnh núi rừng giống hệt như năm xưa mẹ từng leo núi với tăng thân.
Về đây, nhìn đâu con cũng thấy hình bóng của mẹ. Những cây long tu mẹ trồng vẫn còn xanh tốt, và con đang chăm sóc cho chúng nó. Một vài cành hoa đang nở rộ. Mẹ có biết không con vừa hoàn tất một vườn hoa tên là vườn trăng. Vườn này có đầy ánh trăng rơi, những giọt trăng rơi sáng long lanh cả tâm hồn con. Con gieo nhiều loại hạt hoa cỏ dại, và bây giờ những cây hoa sắp nở. Con xin kính dâng lên mẹ vườn hoa ấy. Nhưng con xin kính dâng lên mẹ vườn hoà tâm linh của con. Tâm con có nhiều ánh sáng, có nhiều không gian, có cả cơn mưa nữa, nên hoa lá xanh tươi lắm. Mẹ hãy vui lòng bước vào, đi dạo chơi trong vườn hoa tâm của con nhé.
Mẹ hiện về trong thiền đường ‘trăng mới lên’ trong dáng lạy Bụt. Mẹ hiện về bên sườn núi nơi những bông hoa lilac màu tím… Trong mắt con, mẹ mãi mãi hiện hữu một cách linh động, mẹ ngự trị trong trái tim con. Mẹ là ánh nắng soi vào hồn con… Me là bất diệt.
Chân Pháp Đăng / Phật học đời sống