Tôi từ vùng gốc rạ Nắng bỏng da giọt đời trên kẻ lá Sao mai lên thức giấc giữa canh gà Bên nây bờ, đôi tay
Bên kia bờ, nước chảy
Khóm mạ non cánh đồng quê đời trẻ
Trĩu bông dài như đời tôi có mẹ
Hàng cau xưa, lũy tre dài , lối rẽ …
Tôi đi …
Mơn man đường cỏ dại
Gai gốc bàn chân , cay xé giọt đời
Sàigòn, nắng chảy dài thành chuổi hạt
Giọt sương khuya, có tuổi xuân canh gác
Em gái hát thâu đêm
Tiếng chổi tre xào xạc
Xóm nhà ai mẹ già rơi tóc bạc
Mong con giữa tiếng gầm đại bác thâu đêm
Hàng me xanh, anh xích lô ngủ gật bên thềm
Bão lại đến, giông qua rồi, đạn lạc
Tiếng xích xe tăng giọt đời rên lưu lạc
Rừng sâu, canh thiếu tương bỗng nhạt
Nhớ muối đồng quê da vàng gầy rạt
Trên vĩa hè manh chiếu con rách nát
Tay bồng con chồng dắt vợ ra đi …
Giọt đời trôi trên biển mặn xanh rì
Dạt về phương đông … phương tây …
Lát bánh mì dính bơ cháy sém
Mắt cú vọ, mĩa mai, lõm bõm :
“ Mũi tẹt da vàng tóc đen từng nhóm …’’
Miếng ăn giờ thành lửa cháy tim gan
Giọt đời ôi ! Tiếng nói phủ phàn …
Như Tạng