Để bình thản được phải biết chấp nhận chúng ta đang đứng tại đâu trong cuộc sống này.
“Biết chấp nhận” ở đây chẳng liên quan gì đến bỏ cuộc và cũng không có nghĩa không nỗ lực để đi tiếp, mà chỉ đơn thuần là việc xác định vị trí ta đang đứng để biết mình sẽ bắt đầu đi tiếp từ đâu.
Khi chấp nhận và xác định được vị trí mình đang đứng, ta sẽ thôi so sánh với những người chung quanh.
Bình thản…
Đứng ở bất kỳ vị trí nào cũng có thứ để người ta mang theo…
Có thứ để nhớ để thương, để tựa vào.
Kẻ đi từ dòng sông, có mùa lau trắng không phai, có những chiều gió về qua sông, có dòng sông không bao giờ dừng lại, đêm đêm mơ về những cánh buồm, mơ về đại dương mênh mông.
Kẻ đi từ núi cao, có mùa hoa rừng thoang thoảng mơ hồ, có ngọn núi nghìn năm bình thản.
Kẻ đi từ biển rộng, có đại dương mênh mông đón nhận cả trăm sông không bao giờ đầy, có những đợt hải triều không bao giờ lỗi hẹn, có đàn chim vượt biển bay ngang qua làng.
Kẻ đi từ phố thị, có hàng cây góc phố, có lũ sẻ non vô tư giữa dòng người tấp nập, có con đường một chiều không bao giờ cho người ta quay đầu lại…
BTV