Chúng con – toàn thể tứ chúng môn phong Tổ Đình Nghĩa Phương trước Giác linh đài, cúi đầu thiết nghĩ:
Bóng thời gian như chòm mây nổi
Một đời người như bọt nước trôi
Như Lai thị hiện ở đời
Mở khai Phật trí độ người trầm kha
Công viên quả mãn tự tha
Niết Bàn thị tịch Sa La ngài về
Tôn sư gieo hạt Bồ đề
Di lưu giòng Thánh sum suê ruộng lành
Cao sâu đạo nghiệp viên thành
Há không báo đáp nghĩa tình thâm ân !
Nhớ Giác Linh xưa
Thọ thân trong gia đình Nho học
Nối dòng khoa bảng Trương gia
Thuở thiếu thời, sớm có túc duyên
Tìm hiểu giáo lý Phật Đà
19 tuổi bái biệt mẹ cha
Bôn ba từ Bắc vào Nam
Tạm dừng chân nơi miền Thùy Dương cát trắng
Non nước hữu tình của xứ Trầm Hương
Vãng cảnh Nghĩa Lương, ngộ Pháp thâm huyền
Đoạn tuyệt trần duyên, xuất gia học đạo
Bái Đại sư Bích Lâm làm Thầy thọ giáo
Từ đó:
Tổ Đình Nghĩa Phương sớm hôm kinh kệ
Giới luật tinh chuyên tâm khai huệ mở
Rồi bảy năm du học xứ mặt trời
Tha phương dốc lòng sôi kinh nấu sử
Công viên quả mãn, hồi nghệ cố hương
Hiếu đạo vuông tròn, kế vãng khai lai
Đào tạo Tăng tài, phụng thân Giáo hội
Tham cầu Hiển Mật học pháp Gia trì
Theo gót Tôn sư Chí Lạc
Mở rộng bi tâm, cứu khổ độ mê
Lợi lạc hữu tình, âm dương hai cõi
Tánh tình hoan hỷ
Trách nhiệm chu toàn
Phật sự lo toan
Tâm hồn cởi mở
Gương trí huệ không bao giờ vẫn đục
Hạnh từ bi chẳng mấy thuở lạnh lùng
Với Tăng Ni lòng khả ái bao dung
Cùng thiện tín tâm tương đồng bất dị
Với Tông môn Pháp phái
Hết lòng phụng sự ngày thêm rạng rỡ
Cùng sử xanh ghi dấu chân truyền
Việc tu hành há đợi tiếng khen
Khi ứng xử chẳng ai phiền trách
Bả danh lợi giữ mình trong sạch
Trọn một đời trách nhiệm chu viên
Khai sơn tự viện, trùng kiến chùa chiền
Khi thuyết giảng pháp mầu diệu lý
Lúc khoa nghi quy giới thọ truyền
Đường đầu giới luật uy nghiêm
Tông môn tứ chúng danh truyền bất hư.
Quả thật! Tâm từ như biển cả
Đúng là: Đức sáng tựa đài gương.
Hỡi ôi !
Hương quyện phương bào, nhìn kỷ vật lòng thêm day dứt,
Đèn xao viên đãnh, ngắm chơn dung dạ luống ngậm ngùi.
Bước nguy nan Hoà Thượng chẳng nề
Đường gian khó Tôn sư nào ngại
Khí tiết tựa Tùng Mai
Trí bi dường Nhật Nguyệt
Kể nào xiết thượng nhân chi chí
Nói sao cùng đại sĩ chi tâm .
Kính bái bạch Giác linh Hòa Thượng
Tám mươi bốn năm thọ thân nơi trần thế
Sáu mươi mùa Hạ lạp ngát hương thề
Vai nặng trĩu Tông phong một gánh
Chân gập ghềnh Tổ ấn hai vai
Thạch trụ tòng lâm, mưa nắng khôn nề
Gót hành giả thong dong đi về tự tại
Quán sự vật dường như hoa đóm
Ngẫm thân danh tựa giấc chiêm bao
Chùa Nghĩa Phương một thuở dừng chân, Cao Tăng trở bước
Cõi Tịnh Độ bao phen dốc sức, Thượng sĩ quay về .
Rồi đây, Nghĩa Phương Tổ Đình, Nghĩa Sơn Bửu sát
Mãi mãi vắng bóng bậc Thiền môn Long Tượng
Phật giáo đồ mất đi một thuyền trưởng tài ba
Lèo lái con thuyền giáo hội sóng gió vượt qua
Nghĩ đến Pháp là nghĩ đến lời Thầy dạy
Nhớ đến Thầy là nhớ đến pháp Thầy ban
Nén hương thơm loãng vào trời diệu vợi
Tấc lòng thành đọng giữa cuộc tang thương!
Nhìn kim quan lòng đau mấy nỗi
Nhớ Giác linh dạ xót đòi cơn.
Than ôi! Từ nay
Cân bình vắng bóng Tăng hàng
Áo mão mờ trang giáo phẩm!
Để rồi
Ca Sa nếp gấp lặng tờ
Lắng yên phương trượng khép hờ bóng đêm.
Thềm Không hiu hắt ánh đèn
Sáng ra hồ thấy bóng Thiền sư đâu
Còn đây ân đức cao sâu
Thánh thai dưỡng chúng, đạo mầu rộng khơi
Mà nay Thầy giả biệt rồi
Cút côi đồ chúng bồi hồi bổn tâm
Thần hôn cảm vọng ân thâm
Điếu văn tưởng niệm nhất tâm nguyện cầu
Hoa sen chín phẩm nhiệm mầu
Khứ lai tự tại Thầy vào Chân Như !
Nam mô Nghĩa Phương đường thượng, Khai sơn Nghĩa Sơn tự. Từ Lâm Tế Chánh Tông tứ thập nhất thế húy thượng Không hạ Thành tự Trí Tâm hiệu Huệ Minh hòa thượng Bổn sư Giác linh thùy từ chứng giám.
Khể thủ
Đệ tử: THÍCH THIỆN THÔNG