Bà lão lom khom trên đường cái quan / Nhặt nốt chiếc lá cuối cùng / Bờ trán ung dung nứt đường gân lá / Gió chiều lướt qua vội vã
Phà hơi thở vào đôi má hóp
Như cười
Cô gái tóc thề đôi tám tươi mươi
Giởn nắng vàng hanh trước ngỏ
Sợi nắng ngây thơ lạc vào bàn tay sấp ngửa
Gieo rắc nợ duyên
Đôi mắt lá ngó nghiêng
Chưa tin đời bể khổ
Em bé bập bẹ tiếng Mẹ tiếng Cha
Từ lúc bắt đầu tập nói
Tiếng nói đích thực Con Người
Cũng tại cõi người
Có một loài sâu không thèm tiếng Mẹ
Lòai sâu chui lên từ đất nẻ
Đáng thương !
Nhà sư hóa duyên trên đường cái quan
Bà lão hoan hỷ cúng dường chiếc lá
Cô gái phát tâm cúng dường vô ngã
Em bé chân trần chập chững níu áo cà sa
Dấu chân lớn nhỏ dạo khắp cõi ta bà
Tầm Thanh Cứu Khổ !
Hồ Đắc Thiếu Anh
Trích Hương Từ Bi số 8