Đầu xuân xin giới thiệu chùm thơ đường luật ra giêng của nhà thơ Lê Đăng Mành.
NUỐI SỢI KHÓI CHIỀU
“Thủ vỹ ngâm”
Tìm mô ra sợi khói lam chiều
Bay vắt mơ màng buổi quạnh hiu
Nhớ dải yên hà khi vắng lặng
Thương triền lữ thứ lúc cô liêu
Thẫn thờ bến nước cầm tay nguyệt
Thanh thản bãi bờ ngậm tiếng tiêu
Bếp nhóm lửa hồng xa diệu vợi
Tìm mô ra sợi khói lam chiều
CÚNG ĐẦU NĂM
Đầu năm biết cúng sẽ nằm đâu*
Rõ cuộc vô thường giữa bể dâu
Dù phận bấp bênh không hoảng hốt
Dẫu thân tơi tả chẳng buồn rầu
Phước lưu để thấy nơi huyền diệu
Họa hết còn soi chỗ nhiệm mầu
Hãy giữ tâm yên dừng vọng tưởng
Đến, đi… về, ở …mắc chi cầu
Lê Đăng Mành
*nói lái
BẠN MÙA ĐÔNG
Đã thoát ra rồi cửa gió đông
Hoa chưng đằm thắm sắc tươi hồng
Bên ghềnh Tùng giỡn triền sương tuyết
Mé thác Trúc đùa lọn bát phong
Đâu chuộng oai nghiêm miền phủ đệ
Mà ưa lẫm liệt chốn tang bồng
Cùng xuân kết nghĩa Mai quân tử
Tam hữu tuế hàn lạnh thái không
SẮC KHÔNG
Thắc thỏm chi rồi cũng sẽ qua
Nên vui hiện tại kẻo mau già
Hãy ngồi xuống chiếu nâng thơ họa
Và đến bên bàn rót mực pha
Chớ nghĩ tương lai mà vượt mức
Đừng truy quá khứ để lên đà
Bình thường mà sống không mơ tưởng
Rõ nghĩa sắc không vốn nhạt nhòa
TÌM TÔI
Nhân loại đớn đau cũng lưới tình
Tranh giành tham đắm bởi vô minh
Buông lơi ngũ dục làm sao ổn
Thả lỏng lục căn chẳng thể bình
Cứ nghĩ ưa cầm cành đẹp đẽ
Nên còn muốn ngắt nụ tươi xinh
Quay về ngồi lại ngừng truy đuổi
Trí tuệ bùng lên mới rõ mình
XUÂN YÊN
Xuân khều bếp lửa bạt làn đông
Xuân vuốt ve chi để cải ngồng
Xuân hững hờ đau triền lữ thứ
Xuân hời hợt tủi vạt tang bồng
Xuân buồn kẻ chối từ quê quán
Xuân giận người xa lánh cội nguồn
Xuân vắng vẻ thường ươm thắm nụ
Xuân yên vui nở giữa tâm hồn
KẾT TÌNH THI HỮU
Quay về nhìn lại cái thân ta
Để sống bao dung đẹp tuổi già
Hãy bỏ nâng niu đường phú quý
Xin chừa o bế cửa vinh hoa
Nuôi tâm đằm thắm nơi ngâm vịnh
Dưỡng tánh dịu dàng chỗ hát ca
Rõ nghĩa vô thường vui hiện tại
Kết tình bằng hữu dẫu nơi xa
XA VẮNG
“Tứ đối”
Người đi lặng lẽ bao đau đớn
Kẻ ở bơ phờ bấy đắng cay
Nuối chén tri âm tràn giấc mộng
Mơ tình bằng hữu ngập cơn say
Thuyền trông lữ khách sầu muôn thuở
Bến vẫy yên ba tủi những ngày
Cám cảnh vô thường ăn ngắc ngoải
Ngùi thương hữu hạn đã tàn phai
Như Thị