Mùi vôi thoảng bốc lên theo cơn gió se lạnh. Tôi biết, xuân về rồi và Tết đang đến rất gần…
Năm nào cũng vậy, xuân đến nồng nàn, nhộn nhịp và cũng thật dịu êm. Với người, xuân về là khi dải lụa nắng hồng tươi vắt mình trên những cành mai, là khi những gian hàng dưa hấu, hoa cúc, vạn thọ bày biện khắp đường. Nhưng với tôi, xuân về là khi ba mẹ tất bật mua vôi sơn sửa lại mộ phần của chị Sáu.
Hai mươi lăm mùa xuân rồi, tôi chưa một lần được gọi tiếng chị Sáu thân thương. Một cái ôm của chị cũng là ước mơ mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ có được.
Ảnh: minh họa
Hai chị em không có duyên được gặp mặt nhau nhưng trong tôi, chị là một góc yêu thương không bao giờ phai nhạt. Chị mất khi vừa lên sáu. Năm năm sau tôi mới chào đời. Tôi chỉ hình dung hình ảnh của chị qua những lời kể ngắt quãng trong xúc động của ba mẹ, qua tấm hình phai màu trên bàn thờ. Những mảnh ghép ký ức tuy không vẹn tròn nhưng nó đủ để tôi biết và cảm nhận về một người chị – về một thứ tình cảm thiêng liêng và rất đẹp.
Mỗi năm, cứ đến khoảng giữa tháng Chạp, ba mẹ lại sơn sửa, quét dọn nơi chị yên nghỉ. Mỗi đường cọ, mỗi nét màu gửi gắm biết bao tình yêu thương cho đứa con sớm bước vào vòng sinh tử luân hồi. Ba mươi mùa xuân rồi, ba mẹ tôi không được nghe con gái bé bỏng ríu rít chuyện trò, không được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của con trong những ngày Tết – ngày mà một chiếc áo lành lặn cũng là món quà xa xỉ với chị…
Thời gian dần qua, cuộc sống của gia đình tôi cũng no đủ hơn trước. Nhưng chị không bao giờ có được một cái Tết ấm áp, đoàn viên với gia đình. Ba mẹ và anh chị em tôi chỉ có thể gửi yêu thương đến chị theo làn hương khói. Dẫu biết sinh ly tử biệt là vòng tuần hoàn của cuộc đời nhưng sao lòng tôi mãi thổn thức một niềm đau.
Có trải qua những mất mát, đau thương mới hiểu hơn và trân trọng những gì đang hiện hữu quanh mình. Xuân thật hạnh phúc và ấm áp khi mỗi người chúng ta còn được nghe tiếng nói của mẹ cha, được nhìn thấy nụ cười của những người thân yêu, được sum vầy, đoàn tụ cùng gia đình. Xuân chỉ thật hạnh phúc khi yêu thương còn được sẻ chia, niềm vui còn được trao gửi cho nhau bên cánh mai vàng ngày Tết.
Và tôi cũng hiểu rằng, xuân cũng như vạn vật trên đời, không bao giờ là trọn vẹn, hoàn mỹ tuyệt đối. Vì vậy, càng phải trân trọng những gì mình đang có. Với những gì đã xa, hãy luôn yêu thương và giữ nó ở một góc trong tim mình. Có như vậy, mùa xuân trong tâm ta mới thực sự ấm áp.
Một mùa xuân nữa lại đến. Đâu đó, những bông hoa thắm tươi đã vẽ nên bức tranh xuân rực rỡ sắc màu. Ba tôi đã mua vôi và sơn nước về, cặm cụi tô lại những mảng vôi bị bong tróc, bị phai màu theo dòng chảy thời gian nơi mộ phần của chị Sáu. Tôi biết, xuân đã về rồi…
Tâm Thanh