Thơ – truyện

Cốc Núi Vải

Ta về núi vải nằm chơi, Để duyên của gió, hát lời điệu ru . Để tâm an lạc chuyên tu, Để tình ngủ lại, nghỉ từ bình yên. Ta về núi vải tham thiền , Để thân gạn sạch , vết phiền ngày

Cảm tác khi nhận pháp danh

Núi kia vẫn là núi Mây kia vẫn cứ bay Gió kia vẫn cứ thổi… CHÂN TÁNH Ngay đây thấy Chân Tánh Bản ngã hết tìm cầu Không còn nhân tạo tác Đâu đâu cũng nhiệm mầu Như sao kia lẻ loi Tự sáng

Thiền

Chào ngày mới, Phật học đời sống online, thân chúc quý bạn đọc ngày mới an lành hạnh phúc bên mái ấm tình thân! Sớm nghe chim hót líu lo Rơi trên dấu ”lặng” hư vô dạt dào Lắng lòng từng giọt thanh tao Bừng

Huế xưa in dấu

Tỳ kheo Thích Minh Thế kính cẩn viết bài thơ ca ngợi đức hạnh của Trưởng Lão Hoà Thượng Thích Chơn Thiện tân viên tịch. Huế xưa in dấu chân Thầy , Chuông Ngân vọng hát, giọt đầy lệ rung . Nụ cười thoát

Câu thơ vui đề

Nhà tranh vách lá đơn sơ Đêm thanh ngẫu hứng câu thơ vui đề. Thảnh thơi hôm sớm đi về Mai sau còn nhớ buổi đề câu thơ. Mừng nghe mình chẳng bơ vơ Trăng vàng bên suối đợi chờ tri âm. Thương ai

Điểm cuối?

Đi chưa hết con đường sao em bảo rằng đã tới ? ! Con đường sống trước mắt ta ngàn trùng hoa cỏ lưu ly Hãy cứ nắm chặt tay nhau trên bước đường vời vợi Mỗi bước chân mình mỗi hạnh phúc nâng

Cảm nghiệm mùa thu

mùa thu lại đến nữa rồi, người ngồi thấm tận….. một trời thanh cao dưới ao cá vẫy đuôi chào trên bờ mấy chú “Chào mào”….. hát kinh mây bay khoác áo lam hiền  khung trời phổ độ lung linh thu về hương ngàn

Thương quá quê mình

Gởi niềm thương cảm về quê hương chồng tôi. TK VY TIẾU sống tại Đà Nẵng viết bài thơ  chia sẻ nỗi niềm của mình gửi đồng bào miền Trung, tại Quảng Bình chịu cảnh tang thương đang lũ lụt đợt 2 vào sáng nay 01-11-2016.

Bàn bạc với tâm mình

Vào một buổi sáng tinh mơ, có một vị đệ tử mang đến cho vị thiền sư già, người đã sáng lập viện và dạy dỗ rất nhiều thế hệ thiền sinh một tin buồn như sau: “Thưa sư phụ, đại sư huynh, người

Hoa cỏ may

Tinh túy, tinh hoa tư tưởng Phật Việt như ngàn ngàn tia sáng hào quang lấp lánh bàng bạc nơi thi phẩm HOA CỎ MAY của thi nhân TRỤ VŨ. Hoa cỏ may Cọng hoa cỏ may ơi Khắp tam thiên, mỗi nụ em

An lạc từng bước chân

Bước chân đi đến đến….nơi Không là để đến … thảnh thơi lạ lùng Bước chân ngàn dặm thung dung Bước chân an lạc trùng trùng bước chân An lạc từng bước chân, tăng ni Làng Mai Hạnh Phương

Nhiệm mầu hai tiếng Mạ ơi

Lời ru đọng giữa quê mình Nghe trong gió thoảng như kinh kệ này Từ khi xa khuất vòng tay Mạ ơi !hai tiếng vẫn hoài vọng thương Ảnh bà mẹ quê đang cơi trầu Giữa chiến trận – chốn sa trường Bom rơi

Ru làn mây bay

Mùa vu lan dâng lên hai đấng song thân, kính báo ân cha mẹ, bậc sinh thành huyền thân, kính tri niệm ân sư dưỡng nguyện, khoát áo Như Lai cứu độ chúng con, kính hiền nhân quốc gia Hưng vượng, lo đời sống

Chuyện nhân thế

Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện vị cận thần là Hứa Kính Tôn rằng: —Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế? —Hứa Kính

Tâm sự trong đêm trăng quê Mẹ

Tháng bảy tôi về với nắng gió Triệu Phong Đêm thức với vầng trăng bồn chồn bao nỗi nhớ Ngôi nhà vẫn còn đây cùng biết bao duyên nợ Mà cậu tôi mãi mãi đã đi xa Các dì tôi hiền như khúc dân

Con đường hầm

Bôn ba khắp nẻo xa gần Dương Cai lãng tử dừng chân chốn này Thành người hầu cận tại đây Cho viên chức nọ ở ngay trong vùng. Tháng năm lần lượt xoay vòng Một ngày chàng chợt nổi lòng gian manh Cùng người