Nói đến sức mạnh chúng ta thường liên tưởng ngay đến những người to khỏe, vai u và thịt bắp. Thực ra thì mỗi người đều có một sức mạnh riêng, một thứ vũ khí riêng để tồn tại...
Một thời Thế Tôn trú ở Ràjagaha, Ngài cho gọi các Tỷ kheo:
LỜI BÀN:
Nói đến sức mạnh chúng ta thường liên tưởng ngay đến những người to khỏe, vai u và thịt bắp. Thực ra thì mỗi người đều có một sức mạnh riêng, một thứ vũ khí riêng để tồn tại. Biết được thế mạnh của mỗi hạng người để xây dựng sống hòa hợp và an vui là đỉnh cao của nghệ thuật sống.
Cố nhiên ăn trộm thì luôn sợ người ta phát giác, phải hành sự thật nhanh, lặng lẽ, gọn gàng rồi chuồn êm. Muốn thao tác được vậy, người ăn trộm phải có những khí cụ đặc biệt như khóa vạn năng, kìm cộng lực… Khi bị phát giác và truy đuổi, họ không ngần ngại sử dụng vũ lực để thoát thân.
Đối với vua quan, sức mạnh đích thực của họ là uy quyền. Trong bối cảnh của một xã hội lạc hậu, thiếu dân chủ thì chân lý luôn nằm trong tay kẻ mạnh. Vua quan có thể dựa vào quyền lực để biến hóa vô cùng nhằm thủ lợi và củng cố thêm sức mạnh quyền uy của họ.
Với người biết tu, có đời sống nội tâm sâu sắc, có trí tuệ và từ bi tuy bên ngoài có vẻ chậm chạp, ẩn nhẫn nhưng kỳ thực họ sở hữu đến ba loại sức mạnh ở đời.
- Bậc đa văn tức học rộng, nghe nhiều, hiểu biết sâu sắc về cuộc sống thì sức mạnh của họ là thẩm sát. Thẩm sát là quán sát, suy xét và thẩm định về một vấn đề, một quan điểm nào đó để biết được đúng sai, hay dở. Thẩm sát để biết các pháp hành hay quan điểm đúng Chánh pháp.
- Bậc Sa môn, Bà la môn sở hữu sức mạnh to lớn là nhẫn nhục. Người tu không cần dựa dẫm vào các loại sức mạnh và quyền lực thế gian, bởi họ có sức mạnh riêng. Nhẫn nhục về hình thức có vẻ như chịu đựng, thụ động nhưng thực chất nhẫn được với mọi chuyện thận nghịch mới đích thực là đại hùng và đại lực. Vượt qua mọi chướng ngại trong cuộc đời với tuệ giác vô thường, vô ngã thì mới có thể an trú và bất động.