Post: : Admin

Tháng bảy tôi về với nắng gió Triệu Phong
Đêm thức với vầng trăng bồn chồn bao nỗi nhớ
Ngôi nhà vẫn còn đây cùng biết bao duyên nợ
Mà cậu tôi mãi mãi đã đi xa



Tâm sự trong đêm trăng quê Mẹ
Các dì tôi hiền như khúc dân ca
Tôi hát lời rạ rơm trên đồng làng sau mùa gặt
Sông Thạch Hãn có chút gì se sắt
Sóng vỗ đôi bờ đầy ắp trái tim tôi
Núi Mai Lĩnh gần thôi núi Mai Lĩnh gần thôi
Như tôi đang sống giữa lòng quê mẹ
Vẫn dây bí dây bầu vẫn như thời thơ bé
Giang đầu trần trự trâu trên đất bãi đất gò
Trưa mùa hè đậu xuống những cánh cò
Lũy tre làng con trâu nằm nhai nắng
Rặng sầu đâu gợi bao niềm sâu lắng
Gia Độ ơi Triệu Độ của tôi ơi
Nội ngoại của tôi day dứt suốt một đời
Tôi có gặp được đâu khi hai miền chia cắt
Chiến tranh đi qua những năm dài bằn bặt
Tôi về làng ra Mai Cạnh khóc người thân
Tổ quốc yêu thương đến đỗi phải bần thần
Ôi là xón Vạn Đò, Doi Hà, An Giạ
Dưa quả, mắm chêng, con cua, con cá
Đến cả lá rau răm cũng đứt ruột những cơn đau
Vạt cỏ dầm sương cũng rối cả lòng nhau
Huống nữa là vầng trăng mọc lên từ Cửa Việt
Huống nữa là bà con ruột rà thân thiết
Xa mấy chục năm trời quê mẹ Quảng Trị ơi.


Hồ Tĩnh Tâm