Post: : Admin

Lâu rồi không viết gì. Vì cũng không biết viết gì. Dạo gần đây cứ suy nghĩ linh tinh. Có nhiều câu hỏi chất chứa ngổn ngang chưa lời đáp thỏa đáng. Đó cũng là lý do vì sao tôi gọi những ngày cuối năm là ngày của chúng ta. Bởi thường sẽ có điều gì đó lăn tăn trong lòng khiến cứ phải nghĩ, cứ phải trằn trọc.



Cuộc sống luôn diễn ra theo cách như thế. Ai cũng muốn đạt được điều gì đó. Khi đạt được rồi, ta muốn nhiều hơn. Khi đạt được nhiều hơn, ta lại muốn có nhiều hơn nữa. Âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng biết bao nhiêu là đủ? Chẳng trả lời được. Thất vọng cũng thường do tham vọng thiếu điểm dừng. Thôi chậm lại. Hướng vào cái gieo được, thay vì cái gặt được. Gặt chẳng bao nhiêu là đủ, gieo cũng vậy. Nhưng ít ra, gieo không mang lại cảm giác như gặt. Vì khi gieo, cũng là đang gặt ở trong tâm.


Ảnh: minh họa

Có nhiều chuyện không thể ngờ đã ập đến. Bỗng ngộ ra mình thật bé nhỏ trong cái quy luật của tự nhiên. Ừ thì vẫn biết! Nhưng từ biết chuyển thành hiểu, hiểu sang cảm, cảm sang ngộ, ngộ sang thấu là cả quá trình trải nghiệm, chiêm nghiệm và chứng nghiệm cuộc đời. Trái tim nhạy cảm càng thêm nhạy cảm. Chỉ một sự việc nhỏ cũng khiến tâm xao động và suy nghĩ thật nhiều. Nghĩ để trưởng thành hơn, hay để u sầu đi? Đó là một lựa chọn. Tôi muốn sự khôn ngoan, nên chọn vế thứ nhất cho mình.

Cuộc sống vốn mong manh hơn ta tưởng, nhỏ bé hơn ta nghĩ. Chuyến xe sợ hãi cách đây hai tuần cho tôi cảm nhận thật rõ điều này. Sự ra đi lặng lẽ của chồng một người chị cùng công ty vào đúng lúc mọi người rộn ràng đón năm mới. Hoặc người anh của bạn đồng nghiệp là dân thể thao chuyên nghiệp. Cả hai đều đột ngột, để lại nỗi đau xót khôn nguôi của bao người. Câu nói “No one knows what future holds” ngày càng lĩnh hội một cách sâu sắc. Có những điều chắc chắn ngoài giới hạn mà mãi mãi ta không thể chạm tới. Đón nhận, đó là tất cả những gì ta có thể làm được. Vì vậy, “I’m living for the moment and it’s so enjoyable” phải là câu tiếp theo để trọn nghĩa. Hai câu này tôi được nghe từ người yêu. Em đã dạy lại tôi thấm thía bài học mà tôi vẫn hay chia sẻ với mọi người.

Cuộc sống vẫn dịch chuyển theo quy luật của nó. Ta cũng hãy dịch chuyển theo cách riêng của ta. Nhưng chỉ khi hai thứ dịch chuyển này hòa quyện với nhau, ta mới thật hạnh phúc. Là vì ta bắt đầu cảm nhận được giây phút của hiện tại. Tiếng quạt ù ù bên tai. Luồng gió man mát thổi vào da. Tiếng gõ bàn phím kêu lộp cộp. Mùi thịt xộc lên mũi từ ổ bánh mì đang ăn dang dở. Ánh đèn nhấp nháy trên di ảnh ngoại. Hơi sương lành lạnh của buổi sáng sớm len lỏi vào nhà,… Mọi thứ rõ tựa như dòng chữ đang hiện lên trước mắt bạn lúc này nếu bạn đang đọc nó thật chậm. Đó tôi gọi là hạnh phúc. Rằng khi ta biết trân trọng và thưởng thức từng khoảnh khắc của hiện tại. Chỉ có thời điểm này là duy nhất ta có quyền sở hữu, có quyền “kiểm soát” quy luật tự nhiên, có quyền cảm nhận sự hòa quyền giữa ta và cuộc sống. Đó, chỉ là thế thôi. Chỉ có như thế này mới là sống trọn vẹn.

Đừng nghĩ rằng tôi đang khuyến khích bạn trở nên an nhàn. Tôi không thích cuộc sống an nhàn. Vì đó là thói ích kỷ chỉ nghĩ đến thụ thưởng bản thân. Tôi thích cuộc sống không chỉ vì mình mà còn phải vì người, hay ít ra cũng những người thương yêu. Để trở nên như thế, tôi và bạn phải sống lớn hơn trong suy nghĩ và hành động, tức là suy nghĩ và hành động ấy phải vượt khỏi chính mình. Tôi chỉ đang chia sẻ với bạn một góc nhìn khác về cuộc sống. Rằng hãy sống chậm lại, bớt phán xét và gieo nhiều hạt sáng hơn. Cuộc sống mong manh, ngắn ngủi với những ai không thấy ý nghĩa. Và ý nghĩa của nó chỉ có thể được nhận ra qua từng giây phút để tâm với hiện tại.

Sống trọn vẹn trong lúc này, để ôm lấy cái tâm ta. Khi mà mắt bạn dừng lại ở dòng chữ này với một cảm xúc vui, buồn, sướng, khổ, hạnh phúc, thất vọng,… gì cũng được. Miễn là cảm nhận thật rõ giây phút hiện tại này, tức là bạn đang sống thật sâu.

Vũ Đức Trí Thể