Post: : Admin

Tỳ kheo Thích Minh Thế Ghi lại lời dạy của Ôn Chơn Thiện dạy cho chú Tâm Hỷ thời hành điệu khi diện kiến Ôn năm 2000 tại chùa Tường Vân, khi Ôn từ miền Nam ra chùa Tổ dự lễ giỗ Tổ khai sơn.



Ôm trọn tịnh tu

Từ thửa ấu thơ, khi mới bước vào chùa Bà sự hành điệu, mái tóc xanh vẫn còn trên đầu với cái chỏm dễ thương. Sau tám tháng ở trong chùa được thầy dạy dỗ, hôm nào cũng được thầy bổn sư đọc cho nghe về các tác phẩm theo phong cách chân tu tự sự như: Hoa Ngọc Lan, Người trồng hoa và chàng tu sĩ, Đường xưa mây trắng, Lời Ru chạm mặt trời, ...


Lúc còn hành điệu tôi đã ươm mầm hoa trái đạo lý chân tình qua các tác phẩm trên, đưa tôi vào lối sống thiền môn thanh tịnh .

Nhớ hoài tác phẩm "Hoa Ngọc Lan", làm tôi đi mua cho bằng được tại thư quán Từ Đàm, hả hê với sở thích mê say đọc xong quyển sách thì quên giờ chấp tác lao động buổi chiều .
Nhớ nụ cười của chú Tâm Ngộ trong tác phẩm đã nuôi lớn thêm trong nguyện lực hành trì, tiến tu Đạo nguyện, và giờ đây bao năm lặng lẽ bước vào quá khứ thời gian, 17 năm đã in dấu chân người tu sĩ.

Ôi hạnh nguyện trong nếp sống thiền gia, tu là chí nguyện vượt qua bao gian nguy hiển trở đưa tôi vào an trú chân lý hoài bão xuất gia.


Một hôm, nhân ngày lễ giỗ tổ Tường Vân của ngài khai sơn, đó là ngày giỗ tổ thiền sư Huệ Cảnh, quý chư tôn Đức về đông lắm, tôi may mắn được tham dự và vào ban trà nước hầu quý ôn, lúc ấy được diện kiến ôn Chơn Thiện, được nghe con kể về câu chuyện khi ôn còn là chú tiểu Tâm Ngộ, hầu quạt cho Ngài Tăng Thống. Với dáng dung từ, uy nghiêm, nụ cười thanh thoát, tự tại trong vạn cảnh thế gian, ôn nhắc lại cho tôi nghe bài học trong chiếc bình trà đời Thanh của ôn Tăng Thống, vô tình khi chú Tâm Ngộ thời ấy hành điệu thị giả cho ôn Tăng Thống.
Thế là ôn nhìn tôi hồi lâu ôn hỏi :
Chú tiểu tên gì ?
Đáp : Dạ con tên Tâm Hỷ.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, ôn hỏi tiếp .
Con đi tu đã lâu chưa ?
Đáp: Dạ con mới tu thôi, nhưng con có đọc sách "Hoa Ngọc Lan" mà trong đó có câu chuyện chiếc bình trà thời Thanh do chú Tâm Ngộ vô tình đánh vỡ mà Bổn sư không la. Con đọc nhiều mà chưa biết chú Tâm Ngộ là ai?
Không biết Ôn có biết chú Tâm Ngộ là ai? Ôn chỉ cho con nhé ...!
Nhìn nụ cười thản nhiên, Ôn uống ngụm trà thơm Ôn cười, rồi Ôn từ dung nhẹ nhàng nói rằng.
Chú tiểu nhanh quá , hay ....hay ....hay ...thật nghe .
Rồi Ôn ân cần nói, Ôn là chú Tâm Ngộ ngày xưa đây?
Ngỡ ngàn trong ánh mắt tôi, rồi tôi vô tư đáp..!
Dạ con không biết ôn, xin Ôn cho con sám hối .
Ôn nói rằng, không biết có gì mà sám hối.
Thế là Ôn dạy cho tôi một pháp hành tu học , từ tốn trong uy lực sinh trường .
Ôn dạy : "Tu là con đường chân lý giác ngộ, sống phải trải tâm từ , thương lý trí niềm tin mà ba đời chư tổ đã lưu truyền, ôm chân lý Tứ đế hành trì và con sẽ vân du hải thị ."
Đáp : Dạ con xin nghe
Ôn cười và dạy tiếp: " Như thị chân lý tu thân, vân du hành hoá, bốn ân đáp đền. Lý duyên khởi, sống bình yên, an nhiên con bước, vững thêm nụ cười "
Ôn đọc cho tôi nghe...
Thế rồi thấm dưa muối của đàn na tín thí, tôi đã lắng nghe lời dạy của Ôn và ôm ấp vào đời hành Đạo phía Bắc khắp đó đây .
Cuộc diện kiến ngắn mà sống cả đời , thâu nhiếp vào tận trái tim . Để hôm nay, ngồi ghi lại thì "Hương Ngọc Lan" đã rơi vào niềm lạc cảnh .

Trải dài thời gian mãi đến năm 2012, Đức trưởng  lão Hoà thượng Minh Châu viên tịch thì tôi có dịp nhìn nụ cười của Hoa Ngọc Lan một lần nữa .


Tôi đến chào Ôn và Ôn cũng còn nhớ, rồi Ôn hỏi tôi :
Tâm hỷ sao rồi? Tu học có vững chãi không ? Có gì chướng duyên không ?
Tôi sững sờ, sao Ôn nhớ được mình nhỉ ? Thật ngạc nhiên, khi Ôn trăm công ngàn việc, bề bộn với công tác cho Phật Giáo, gánh vác trọng trách bao chuyện, không những thế Ôn còn là vị uyên thâm về công trình nghiên cứu, phiên dịch , dạy cho bao thế hệ tăng sinh, ôn cũng là vị lãnh đạo tài ba cho Phật giáo nước nhà trong thời kỳ hiện tại trong những năm thời bình .
Thật là vị xuất chúng kỳ danh, xứng cho con học tập .

Tôi đáp: Dạ con tri niệm Ôn , con gặp cũng lâu mà Ôn nhớ .


Ôn đáp : Ôn nhớ chú tiểu nhỏ , bưng cho Ôn tách trà nóng , và cái khăn , khi hình ảnh nhật bình hiện về trong tâm của Ôn .
Ôn ngồi trên chiếc bàn tràn kỷ , tôi đứng bên hầu chuyện.
Dạ con tu học tốt Ôn ạ , giờ con vân du hành hoá đủ duyên con làm . Ôn lắng nghe chăm chú , thế rồi bao hạnh phúc bao nụ cười nở hoa .
Ôn dạy tôi rằng : Trong đời uế trược, bao phiền não oan khiên, con nhớ hai chữ  ôn cho nhé .
" Tịnh Tu " , thế là ôn cho tôi hai từ quá ngắn và sâu lắng .
Lời dạy ấy , ôn giải thích như sau :
" Tịnh là Thanh tịnh , an lạc , chân như , là cõi tịnh .
Tịnh là lắng yên , sạch sẽ , trong sạch từ thân khẩu ý , từ chân lý ung dung không bị cấu uế trần gian .
Tu là cốt lõi , chỉnh sửa nhân cách đời sống để rồi tu tâm tích đức , tu giới định tuệ, tu trong cái lý của mình con nghe ."
Tôi chỉ vâng và dạ nhiều lần để rồi tình Ngọc lan trở thành một vị minh sư giúp tôi đi an nhiên tự tại.Giờ đây tôi đã khắc ghi vào cõi lòng , tình Ngọc lan cũng tang về tịnh tu trong tâm hồn sâu lắng . Một lời dạy như Huế xưa in dấu trong cõi đời thanh bạch , sông Hương hay lối cũ Tường Vân khắc dấu .

Riêng tôi nhớ mãi dung từ nụ cười Hoa Ngọc Lan. Bây giờ Ôn đã trở về đúng nghĩa hai từ "Tịnh Tu", trong Ôn an bình , dung nghi ấy giờ còn trong tâm cảm , hoa Ngọc lan buồn khóc thương cho Ôn, trọn  tình cuộc đời Hoa Ngọc Lan . Tôi cũng đi và ôm trọn tình Tịnh Tu trong hôm nay và ngàn đời cùng sống trong nếp sống phạm hạnh chân tu.


Tỳ kheo Minh Thế