Những cơn gió Tết bắt đầu thổi vi vút trong cõi nhân sinh này. Người xa xứ bắt đầu nhao nhao nhớ Tết.
Các tình nguyện viên nhóm Ngàn hạc giấy (TP.HCM)
mang tết lên cao nguyên (Ea Rớt, Đắk Lắk) hôm 26, 27-1 – Ảnh: NHG
Ai cũng than nhớ ơi là nhớ nồi bánh tét đêm giao thừa, củ kiệu giòn tan và kim chi chua chua ngòn ngọt. Nhưng thiệt ra, người ta chỉ thèm khát đau đớn cái không khí gia đình thôi, nơi con cháu sum vầy, nơi mẹ già cười móm mém, nhớ đôi má em gái hồng lên vì hơi nóng tỏa ra từ lò bánh chưng, nhớ đôi tay rắn chắc của cha khệ nệ bê chậu mai từ vườn vào.
Vì cái mơ ước giản dị ấy, người xa xứ lao đao vất vả mấy cũng phải kiếm được vé tàu, kiếm được chút tiền mọn về quê. Người ta gọi là ăn Tết nhưng đúng hơn là hưởng được cảm giác bình an và đôi chút vững chãi khi biết mình có nơi để về.
Cũng vào lúc này, đó đây các vị Bồ-tát cũng đang lặng lẽ rời trú xứ để giúp thế gian. Các vị là những bàn tay trao vé về quê miễn phí cho công nhân, là những đoàn từ thiện âm thầm lặn lội bùn lầy, mang Tết về vùng sâu, lại quay ngoắt lên núi cao rừng thẳm mang Tết đến với những rẻo cao. Bồ-tát xuất thế là lặng lẽ và âm thầm nhưng lại oai dũng vô song với chí nguyện giúp đời.
Hồng Ân (từ Australia)