Xuân về là thời gian để mọi người dừng lại công việc, dừng lại bao lo toan trong cuộc sống mưu sinh hàng ngày, trao nhau những yêu thương, quay về bên mái ấm gia đình, quay về nơi góc bếp của mẹ, dùng những buổi cơm dưa cà, miếng tàu hủ chiên sả thơm nồng.
Lộc xuân của tự tâm sẽ mãi là mòn quà mùa xuân an vui trong ta – Ảnh minh họa
Mùa xuân, khi tâm thức của mọi người điều hướng về những cái mới, tốt đẹp hơn thì cũng là dịp chúng ta đến chùa, lễ Phật, cùng noi theo gương Ngài, nguyện đi theo con đường của Ngài, để thấy rõ con đường của hạnh phúc và khổ đau, tìm về bản tánh chân thật trong sáng mà lâu ngày bị che lấp bởi bụi trần. Rồi mình tự nhận ra rằng cuộc đời này đôi lúc có những phiền não đau khổ tràn ngập xung quanh và trong tự tâm mình, nhưng mình sẽ tập, sẽ đi những bước đi vững chãi, thảnh thơi, an nhiên và tự tại, tìm về với suối nguồn tươi trong và thuần khiết.
Mùa xuân, chúng ta hái lộc của tự tâm, cắt tỉa những cành lá chưa tốt, dọn dẹp cái chưa được của bản thân, rồi cùng vun đắp, tưới tẩm những giọt nước thanh lương cho những hạt giống tốt, những hạt giống của từ bi, những hạt giống của hỷ xả bao dung.
Lộc xuân của tự tâm sẽ mãi là mòn quà mùa xuân an vui trong ta, sẽ theo ta suốt hành trình dài của một năm, cùng nuôi dưỡng để sống một cuộc sống an nhiên, rồi hoàn chỉnh và chuyển hóa những tâm hành còn chưa tốt trở nên tốt hơn.
Xuân hạ thu đông tuy có khác, nhưng hạt giống hay nhánh lộc đầu năm được ta vun trồng trong mùa xuân mới sẽ đâm chồi nảy lộc và luôn nhắc ta cùng nhau hát những khúc ca của hạnh phúc, của bình yên, của tinh thần giải thoát an vui.
An Tuệ
(Giác ngộ)