Tháng nào cũng có một mùa trăng. Trăng tháng Bảy đẹp hơn hết trong năm. Trăng cứ tròn thả từng sợi vàng ôm trọn không gian như vòng tay mẹ ôm con mình vào lòng.
Trăng tháng Bảy mình ở thành phố mưa sũng nước, những đợt mưa sáng chiều làm thâm tím cả khung trời vốn dĩ trong xanh. Có những ngày hửng nắng và đêm ấy ta thấy trăng treo trên vòm trời đầy mây. Trăng như mẹ hiền luôn muốn gặp con dù trong hoàn cảnh nào. Trăng dịu nhẹ như tiếng mẹ ru. Trăng rằm tháng Bảy.
Trăng tháng Bảy mình ngồi nghe trong mạch máu mình có dòng máu tổ tiên trong ấy. Những nhớ thương về người. Có người rồi mới có ta. Ơn đức ấy bao giờ ta mới trả được. Một ngày sống đẹp là mang tinh thần tổ tiên về với cuộc sống này.
Trăng tháng Bảy mình ta ngồi nghe máu thịt cha mẹ trong thân thể con. Cha mẹ cho con hình hài này trọn vẹn quá không hề có chút khiếm khuyết. Cha mẹ cho con một tinh thần sống tuyệt vời. Một đời yêu thương trọn vẹn: tất cả mọi người không bỏ sót một ai. Một chút lòng nhân chia sẻ ta biết gởi đến mọi người chung quanh.
Trăng tháng Bảy mình ở thành phố này không trong, không đẹp nhưng tình cha mẹ cho con vẫn tuyệt vời. Dù mưa gió, bão bùng mẹ cha vẫn yêu thương trọn vẹn. Những ngày thiếu thốn phải giật gấu vá vai, ba mẹ vẫn lo cho con miếng cơm trắng trong và từng ngày đến lớp với bước chân sáo. Chưa khi nào ba mẹ dành miếng bánh ngon cho mình. Chưa khi nào mẹ may chiếc áo mới cho riêng mình. Những ngày vất vả cha mẹ trong cuộc sống cha mẹ cho con tất cả. Những vết nám trên thân thể mẹ, những vết da nhăn trên cơ thể gầy không thể gầy hơn cho ta những ngày tươi sáng nhất. Ta bước vào đời bằng vòng nguyệt quế trên đầu, ta cười thật tươi với đời, trong đó có giọt mồ hôi cha mẹ. Ngày mình thành công trên đời này có tấm áo sờn vai vẫn đâu đó dưới nắng cháy da không dám đến dự cùng con. Một mình tưởng tượng nơi góc chợ tự mỉm cười thoả mãn. Mẹ xấu quá không dám đến nơi cao sang ấy…
Trăng tháng Bảy mình ngàn thu nay vẫn thế: màu yêu thương một lần nữa tri ân tổ tiên. Ngày nào cũng nhớ, cũng yêu thương đầy ắp trong lòng. Tháng nào tim cũng hướng về mẹ cha. Hình bóng cha già yêu thương con hơn thân thể mình suốt đời dành cho con tất cả. Cha là cái trụ cột chính trong nhà nhưng lúc nào cha cũng đặt yêu thương lên hết thảy. Cha không đòn roi nhưng con của cha vẫn ngoan vẫn thành công trong cuộc đời này. Cha dạy con bằng cả trái tim nhân hậu của cha. Hình bóng mẹ vẫn âm thầm cùng ngày nắng đêm lạnh cho con những gì tốt nhất, ngon nhất. Cha mẹ ơi! con không bao giờ trả được ơn này…Nhưng trăng tháng bảy con nhớ nhiều hơn, thương nhiều hơn dù ở xa con vẫn về dâng ba mẹ miếng bánh thơm, ngồi dưới chân ba mẹ để được ôm đôi chân gầy guộc. Trăng tháng Bảy nhẹ nhàng trải xuống mái tóc mẹ yêu chút sợi vàng ngày thu. Con theo sau ngồi ngắm chiếc lưng còng. Con ôm vào lòng cánh tay mẹ yếu đuối. Con và ba mẹ cùng cười. Ấm áp nói không nên lời…
Trăng tháng Bảy cho ai đó ngậm ngùi nhớ về cha mẹ không còn nữa. Ba ngồi nhìn vào khoảng không xa vắng nhớ về một thời ấu thơ có cha, có mẹ. Dưới mái nhà tranh, ngọn đèn dầu nhỏ ba ngồi học và ông vẫn mải đan rổ rá kiếm thêm tiền cho buổi chợ ngày hôm sau. Những chiều ba đón ông và dắt trâu vào chuồng. Sau buổi cày, ông bình lặng tắm rửa và cùng vợ con trong bữa cơm chiều đạm bạc nhưng chan chứa tình yêu thương và nhất là sự bình an ngày ấy. Vì không muốn ba vất vả nghề nông, ông ra sức cho ba học và thành người. Người của ông vẫn là chữ người đầy đủ tri thức và lòng nhân đạo. Những kỷ niệm về ông, ba cứ lặng và nhớ không nguôi.
Trăng tháng Bảy mẹ nhớ về ngoại. Người đàn bà góa chồng chỉ mới 24 tuổi. Một sự hy sinh vô cùng lớn lao khi ngoại ở vậy nuôi mẹ và một đời cùng con nuôi cháu nhỏ. Đàn cháu bảy đứa cứ ăn học dưới sự chăm bẵm, yêu thương của ngoại. Mẹ muốn ngoại đi bước nữa nhưng ngoại ngoái nhìn những đứa cháu nhỏ rồi thương. Mấy mươi năm sống trong sự trìu mến của ngoại để những đứa cháu thành công trong cuộc đời. Rồi ngoại ra đi trong vòng tay con và cháu… Những hy sinh của ngoại sao cao cả quá không gì sánh nổi, ngoại ơi!
Trăng tháng Bảy con cháu nhớ về ông bà và tổ tiên một cách kính cẩn. Thương nhớ nhiều lắm những khi đứng dưới trăng vàng tháng Bảy. Những sợi trăng mỏng manh giăng trong đêm như tình cha mẹ yêu thương con vô cùng cao quý, nồng nàn và thiết tha nhất trên đời này. Từng ánh trăng vàng một như vòng yêu thương cha mẹ quấn quít ôm mình vào lòng, như tiếng ru ngọt nào của mẹ giữa đêm khuya. Đời là những gì hữu hạn mà tình cha mẹ là vô hạn con nào diễn tả nổi. Bàn tay con đặt giữa đôi tay chai sần của ba mẹ và con nói ngàn lời thương yêu cũng không bằng.
Trăng tháng Bảy mình quê mình đẹp lắm. Trời vào thu những bông hồng đỏ thắm nguyên vẹn trên áo mình. Những ngày này, khuôn mặt con sáng rạng ngời. Còn gì vui hơn bông hồng thắm cài trên ngực. Trong vòng tay cha mẹ một đời con ấm áp. Trong lòng mẹ một đời con hạnh phúc. Con cười thật nhiều bên cha mẹ.
Trăng tháng Bảy mình vẫn nép mình bên bụi trúc bên nhà. Ngọn gió xào xạc và con ngồi trong lòng mẹ ngắm trăng. Vì tháng bảy trời mưa nên mẹ con ngồi trước thềm nhà ngắm trăng. Rồi mẹ ôm chặt lấy con, con quấn lấy áo mẹ ngửi mùi hương da thịt mẹ. Mẹ của con!
Tháng nào cũng có trăng nhưng trăng tháng Bảy vẫn lung linh rạng ngời. Trăng tháng Bảy mình rất ấm trong thế gian này dù trời có mưa, dù vòm trời đầy mây. Trăng tháng Bảy mình ấm áp hạnh phúc vô kể.
Kim Dung