Post: : Admin

Cuộc sống luôn gặp những chuyện bất ngờ đối với “tiểu tử”.Từ bé cho đến 2/3 đời người, những chuyện ngỡ như đùa lại hóa thành ra thật.



Sau khi nhận được giấy mời và vé bay, 4g sáng tình cờ được thầy G.C đưa xe đến đón ra sân bay, cứ tưởng mình là “Vip”, thật ra là kẻ đi nhờ xe khi thầy đưa 2 sư cô từ Mỹ, để ra sân bay về Đà Nẵng, lại trùng cùng ngày và giờ khởi hành, kẻ đi Hà Nội, người về quê xưa.

Hí hững giữa đất trời bao la trên phi đạo mà cách đó vài ngày, Tổng thống Mỹ cũng đặt chân đến đây, nơi đây, bây giờ, “tiểu tử” và hàng trăm Tăng ni cũng tay xách nách mang lê chân ra xe trung chuyển.

Đến khách sạn Kim Liên, chờ thủ tục nhận phòng từ  10g sáng đến 5g chiều, mới biết mình không có trong danh sách. Thầy Thanh Phong bảo qua khách sạn Công đoàn, thầy lấy phòng, nhưng thời may, Giới Minh trong Ban TTTT nhường lại phòng trống. Trong cái rủi có cái may, phòng nào cũng từ 2 vị trở lên, riêng một mình “tiểu tử” phải sử dụng cả cái phòng 2 giường mênh mông bát ngát. Từ Kim Liên qua chùa Quán Sứ để tìm BTC nhận thẻ. Bụng bảo dạ, chả lẽ ra đến đây rồi mà không có thẻ nữa thì chỉ có nước đi ngao du hết 36 phố phường chờ ngày lên “trời” về lại Thành đô, mang tiếng đi dự Đại hội như thế thế ư!

Vào hội trường, 4 chếc máy kiểm tra hành lý như ở phi trường, nhân viên an ninh cứ nhìn vào hai tấm thẻ tòn teng trên ngực – ai cũng chỉ một thẻ mà sao bác tới hai thẻ? Ối giời, thưa “cán bộ”, xin lỗi quen cách xưng hộ trong tù gần 40 năm trước vẫn chưa phai nhạt, à thưa chú em,à quên, thưa ông thông cảm, cái đó nhờ ông hỏi dùm BTC, ai đưa sao, tui đeo vậy, nếu có thêm thẻ “Hội đồng chứng minh” nữa thì tui cũng tròng vào cổ thôi, thì ra một thẻ Báo chí và một thẻ Đại biểu cứ tung bay theo gió mùa Thu như trêu ngươi trước hàng ngàn người. Cuối ngày, một thầy thấy lạ, nhìn kỷ vào thẻ đại biểu hỏi: sao anh lại thuộc “Phân Ban ni giới à”? úi giời ơi, khi nhận thẻ vội mừng, tròng ngay vào cổ mà chả xem, may mà tên và hình của mình chứ nhỡ nhầm của ai thì khốn.

Hèn chi, khi “Phân ban ni giới” nhận phòng, họ lấy làm lạ sao có tên cái ông này trong danh sách. BTC nhìn theo danh sách sắp phòng tùy  từng đơn vị, họ bảo “tiểu tử” liên lạc với “phân ban”, một sư cô từ chối – đây là Ni làm sao anh ở chung được; Ngày sắp hết, nắng le lói trên ngọn cây, xứ lạ quê người chả lẽ ngủ ngoài công viên vào mùa Đông như những tháng ngày sau 1975, bèn năn nỉ - cô cho trú tạm đêm nay sáng mai hãy tính, các “tiên nữ không tóc” nhìn nhau tủm tỉm cười. Lại gặp một trường hợp khóc không được, mếu cũng chả xong. Tăng không có phòng mà Ni cũng từ chối. Nếu TTTT không nhường phòng thì trở thành “Tây ba lô” dạo phố trên hồ Hoàn kiếm!thầm nghĩ, chả lẽ suốt đời cứ phải ngủ vỉa hè và hàng ba sao!

Đại hội kỳ này, hạn chế Đại biểu, kiểm soát khá kỷ, mỗi thẻ đều dán hình và có mã vạch do an ninh thực hiện, ngay cả mỗi loại thẻ đều một màu khác nhau, quy định vị trí khác nhau. Thẻ báo chí chỉ ở vòng ngoài,thẻ Đại biểu cũng tùy lọai và theo thứ tự mã số mà chỗ ngồi được chỉ định. Trong cái rủi có cái may, nhờ có cả thẻ “Báo chí” nên không bị bắt buộc ngồi yên một chỗ. Sanh nhằm gót chân “ngũ đế” nên suốt đời mãi bôn ba, luôn gặp những trường hợp chả giống ai. Hơn 40 năm ra khỏi nơi “tăm tối” mà đến nay vẫn chưa có Hộ khẩu và Chứng minh nhân dân, thế mà lại có Hộ chiếu; có bố mẹ mà vẫn là trẻ mồ côi từ tấm bé. Có gia đình mà cứ như kẻ ở đậu ăn nhờ, trụ cột chính trong nhà mà cứ như “osin”, chuyên cầm bút mà hàng ngày trở thành đầu bếp để phục vụ trong nhà. Đời mình là kẻ “hữu danh vô vị” mà quý thầy cúng cô hồn thường khấn “hữu danh vô vị, hữu vị vô danh”. Đôi khi mình cũng chả biết mình là ai, cứ lững lờ như cá ngộp nước giữa “trần ai lai khổ”

Cuối ngày phiên họp trù bị, mang tấm thẻ ra gặp thầy Phước Triều phụ trách phòng hành chánh văn phòng 2 phía Nam khiếu nại, thầy bảo: “Vậy sau Đại hội sẽ gửi anh qua Thái Lan để chuyển đổi giới tính”. Nghĩa là hiện “tiểu tử” vẫn đang là “một Đại biểu trung tính”???


MINH MẪN

20/11/2017