Post: : Admin

Chia tay cô ra về mà tôi cảm thấy có một điều gì đó khó tả khi hai mắt cứ cay cay... Với tôi, cô quá vĩ đại! Suốt đời đưa bao chuyến khách sang sông mà không một lời than van, và bây giờ hoàn cảnh bệnh tật mà cô vẫn lạc quan vui sống với những ngày tháng còn lại... Thương mến cô vô cùng!



Trong những ngày này các bạn học sinh đang tìm những món quà đặc sắc và ý nghĩa nhất để dâng tặng thầy cô giáo nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 - 11. Tôi vẫn nhớ như in năm học lớp 5 Trường Tiểu học Hải Thiện (Hải Lăng - Quảng Trị).

Ngày Nhà giáo Việt Nam năm đó cả lớp cùng nhau mua hoa và quà thăm cô giáo chủ nhiệm. Tôi ước gì mình có được hai ngàn đồng để có thể mua một đóa hồng tặng cô Luyến chủ nhiệm - cô giáo tôi thần tượng nhất từ lớp một đến giờ. Trưa hôm ấy tôi về nhà năn nỉ xin mẹ tiền, mẹ không đành lòng khi thấy tình cảm con trai dành cho cô giáo nên phải đong bốn lon gạo, đổi lấy hai ngàn đồng cho con.

Tôi mừng rỡ vô cùng vì được cùng các bạn đến thăm cô giáo với đóa hồng trên tay. Cô giáo tôi là vợ của thầy Hiệu trưởng Nguyễn Ngọc Thanh - người thầy quá nghiêm khắc, nghiêm đến nỗi không đứa học trò nào dám thưa thầy một câu mặc dù chúng tôi cũng rất thương thầy, trái lại cô giáo của tôi là người dịu hiền, gần gũi thương yêu học trò vô hạn.

Năm 2007 có dịp về quê thăm gia đình, tôi ghé thăm cô. Sau 13 năm gặp lại cô, tôi mừng rỡ, thấy cô vẫn trẻ, giọng nói từ tốn như ngày nào. Tôi hỏi: Cô nhớ em không? Cô nói: Có phải em Đăng đây không? Người ta thường nói: "Nhớ mặt nhưng mà quên tên”, không hiểu sao cô tôi lại nhớ tên nhưng quên mặt tôi nhỉ? Tôi giật mình với lời tâm tình ngấn lệ rưng rưng trên khóe mắt cô. Trong một lần đi dạy về cô bị tai nạn, nên bây giờ cô lúc nhớ lúc quên, rồi sau đó một cơn tai biến bất ngờ đến với cô… Và mới ngoài 40 tuổi thôi, một người vốn rất nhanh nhẹn, tháo vát, hết lòng vì học sinh thân yêu như cô giáo của tôi… giờ đây phải chịu rời bảng đen phấn trắng.

Chia tay cô ra về mà tôi cảm thấy có một điều gì đó khó tả khi hai mắt cứ cay cay... Với tôi, cô quá vĩ đại! Suốt đời đưa bao chuyến khách sang sông mà không một lời than van, và bây giờ hoàn cảnh bệnh tật mà cô vẫn lạc quan vui sống với những ngày tháng còn lại... Thương mến cô vô cùng!

Ngày Tết thầy cô, cho tôi mượn lời một bài hát để nói lời TRI ÂN đến quý thầy cô giáo đã dìu dắt tôi nên người:

“Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền

Em bấy giờ cứ ngỡ, cô giáo là cô tiên

Em bây giờ khôn lớn, vẫn nhớ về ngày xưa”

(Ngày đầu tiên đi học-Thơ Viễn Phương-Nhạc Nguyễn Ngọc Thiện).


Sỹ Đăng