Tay chưa cầm thỏi êm đềm Chừ nhìn Nước bệnh vắt thềm thơ cong Phù sa đờ đẫn phập phồng Rác rều rũ rượi túm mông quạnh về
Nắng lên giết hạt long lanh
Sương gầy hấp hối dưới cành bình minh
Gió vung kiếm chém vô tình
Ai dè mây chết rụng lênh láng đồng
Heo may vuốt sợi tơ chùng
Nhện trầm tư kéo dùng dằng giọt sương
Trở mùa gặt vạt tang thương
Mây dềnh dàng ném đoạn trường cho em
Tay chưa cầm thỏi êm đềm
Chừ nhìn Nước bệnh vắt thềm thơ cong
Phù sa đờ đẫn phập phồng
Rác rều rũ rượi túm mông quạnh về
Mưa ngồi xé giọt lê thê
Mặt trời đông né để quê quán buồn
Khói lên ngả ngớn sợi buông
Rơm ho sướt mướt nằm thương bếp chiều
Lời ru gảy nốt đìu hiu
Em thèm bú chữ chắt chiu giọng hò
Mẹ ngàn năm vẫn ầu..ơ !
Xâu vần quốc ngữ nên thơ thiệt thà
Ngồi trên đỉnh lũ ê..a…
Hồn dân tộc hiện giữa ca dao mùa.
Như Thị