Mỗi người vốn vẫn có 3 thứ “tài sản” của riêng mình: thứ nhất là tiền bạc, nhà cửa, bằng cấp, vật chất … – thứ hai là gia đình, người thân, bạn bè – và thứ ba là nghiệp chướng (hệ quả của việc làm thiện/ác của chính bản thân).
Thời trẻ ta chưa thực sự biết rõ về loại tài sản thứ ba (nghiệp chướng), vì vậy thuở đó chúng ta lao đầu vào việc tìm kiếm hai loại tài sản ban đầu: cố gắng kiếm tiền, danh vọng, vợ/chồng đẹp, con ngoan, gia đình hạnh phúc, bạn bè quý mến … ; Riêng loại tài sản thứ ba, thật sự tuổi trẻ không chú ý lắm mà nếu có thì nhiều khi cũng như trang điểm, tô hồng cuộc sống mà thôi.
Một ngày nọ, chúng ta qua đời. Cái chết vốn không có quy định trước những gì cho ai, vào lúc nào … Lúc đó, loại tài sản thứ nhất là tiền bạc, của cải, nhà cửa, xe cộ, bằng cấp, vật chất … lập tức rời bỏ chúng ta mà đi. Loại tài sản thứ hai là gia đình, người thân, bạn bè … họ tiếc thương theo ta đến mộ phần rồi quay về, không thể cùng đi với ta được nữa, và cố gắng lắm cũng chỉ là những hồi hướng công đức cho ta một cách mơ hồ (mơ hồ vì không rõ linh hồn người chết bây giờ thế nào, ở đâu, liệu mình hồi hướng mà người ấy có được hưởng? …)! (thật ra, phần nhiều người ta chỉ có phước mà thiếu đức nên cũng khó mà hồi hướng cho ai được).
Khi nào thì chúng ta “đủ lớn” để tích góp tài sản thứ ba cho chính ta?
(Viết theo suy nghĩ anh Trần Thanh Hùng. Cám ơn anh).
Mỹ Tho 13.8.2016
Tâm Quang